Bây giờ cứ mỗi lần đọc bài thơ của ông nhà thơ Quan Dương,
người Ninh Hòa, là tôi nhìn thấy có tôi trong đó:
Hồi nhỏ tôi
rất anh hùng
Một mình dám nhảy cái đùng xuống sông
Bơi
nghiêng, bơi ngửa giữa dòng
Hiên ngang trấn giữ một vùng tuổi
thơ
…………
Lớn lên trở chứng ngu khờ
Mắt em nào phải bến
bờ sông sâu ?
Cớ sao chưa kịp lộn nhào
Đành chịu chết
đuối, thiệt đau đúng là..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét