Tưởng tượng
rằng tôi đang dự đám tang của chính mình. Tôi nhìn thấy thi hài mình trong quan
tài, giữa nến hoa và khói hương nghi ngút.
Cặp mắt tôi
dừng lại một chút trên khuôn mặt những người xung quanh. Bấy giờ tôi mới hiểu
cuộc sống của họ thật ngắn ngủi biết bao! Thật tiếc là họ không ý thức về điều
đó. Lúc này, tâm trí họ đang tập trung vào tôi, chứ không phải vào cái chết của
chính họ hay sự ngắn ngủi của đời người.
Một cảm giác
thật lạ, vì hôm nay là buổi trình diễn cuối cùng của tôi trên mặt đất, lần cuối
cùng tôi là trung tâm chú ý của mọi người.
Trên tòa
giảng, vị linh mục đang nói về tôi. Tôi vui thích thấy mình được mọi người
thương tiếc. Tôi để lại một khoảng
trống đau
thương trong tim của người thân và bạn bè. Nhưng cũng thành thực nhận rằng:
trong đám đông kia cũng có
một số người
vui mừng vì sự ra đi của tôi.
Theo đám
rước vào nghĩa trang, tôi chen giữa đám đông đứng lặng bên mộ huyệt.
Chương cuối
cùng của đời tôi khép lại khi những lời cầu nguyện sau cùng được cất lên, và cỗ
quan tài từ từ chìm sâu vào lòng đất.
Tôi vẫn đứng
bên mộ, hồi tưởng lại từng chương của đời mình, trong khi những người khác vội
vã về nhà, về với những ước mơ và lo toan thường nhật.
SUY NIỆM VỀ
SỰ CHẾT
Một năm sau
tôi trở về trái đất. Những khoảng trống đau thương kia đã được lấp đầy. Ký ức
về tôi vẫn sống trong tim bạn bè, nhưng họ ít nghĩ về tôi hơn. Giờ thì những
người khác đã trở nên quan trọng hơn trong đời họ. Và phải thế thôi, vì cuộc
sống vẫn phải tiếp tục. Tôi thăm lại công việc của mình: có ai đó đang tiếp tục
làm. Giờ thì đã có người khác quyết định thay tôi. Tôi tìm lại những đồ dùng
tôi yêu thích: chiếc đồng hồ, dàn vi tính, xe honda…, những thứ mà ngày nay
không ai còn dùng nữa, vì đã quá lỗi thời.
30 năm sau
tôi trở về lần nữa. Ngoài một vài bức ảnh mờ nhạt trong album và dòng chữ khắc
trên mộ, chẳng có gì còn lại về tôi. Không còn cả những kí ức nơi bạn bè, vì
chẳng còn ai sống nữa. Tôi cố tìm những gì còn sót lại. Ánh mắt tôi dừng lại
nơi một chút bụi trong quan tài, lòng nghĩ về đời mình thuở trước: lo toan và
niềm
vui, tham
vọng và mộng mơ, vinh quang và tủi nhục… Những gì đã làm nên đời tôi, tất cả đã
cuốn bay theo gió. Chỉ còn lại một chút bụi, như dấu chứng đã từng có tôi trên
đời.
Trong khi
tôi chăm chăm nhìn chút bụi kia, dường như có một khối nặng bỗng cất khỏi vai
tôi – đó là cái gánh nặng do việc nghĩ mình là quan trọng!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét