Mỗi
người chúng ta đều lần lượt ra đi, nhanh hay muộn, để về một cõi khác.
Chẳng biết cõi này ở đâu, lênh đênh trong mây trắng, sương mù hay chập
chùng sóng biển, giăng giăng rừng chiều. Nhưng tôi vẫn mong rằng những
ai đi trước, về trước sẽ tìm được cho mình một nơi chốn vĩnh hằng, đời
đời thanh thản. Cuộc sống vốn đã quá nhọc nhằn, chẳng có gì vui, không
lẽ khi đã xa rời cõi tạm, về nơi cõi mình về mà còn hơn thua, tranh
giành, kèn cựa, hãm hại nhau vì bất cứ nhỏ nhen nào của
một kiếp người vốn chẳng "tày gang"?. Được làm người ở lại nơi trạm
cuối, chờ một chuyến tàu cuối, trở về vào lúc sớm mai, giữa trưa, cuối
chiều hay nửa khuya tôi vui hay buồn, đau khổ hay phúc?Chứng kiến, nghe
tin những người bạn của mình lần lượt ra đi, dù ở đâu, phương trời nào
tôi cũng rất chạnh lòng, thương bạn, thương mình, đầy tâm trạng. Một
kiếp người chẳng bao lâu sao đầy nhọc nhằn, khổ lụy triền miên, khủng
khiếp quá.
Chúng ta đều lần lượt ra đi, sớm hay
muộn, để về một cõi khác. Chẳng biết cõi này ở đâu, lênh đênh trong mây trắng,
sương mù hay chập chùng sóng biển, giăng giăng rừng chiều.
Để
về một cõi giới khác. tôi vẫn mong rằng những ai đi
trước, về trước sẽ tìm được cho mình một nơi chốn vĩnh hằng, đời đời thanh
thản. một cỏi giới tốt đẹp hơn,
Cuộc sống vốn đã quá nhọc nhằn,
nhiều buồn ít vui, nhìn thấy những hơn
thua, tranh giành, kèn cựa, hãm hại nhau vì bất cứ nhỏ nhen nào của một kiếp
người vốn chẳng "tày gang"?, sao tôi chạnh lòng quá!
Được làm người đang ở nơi trạm cuối,
chờ một chuyến tàu cuối, trở về vào lúc sớm mai, giữa trưa, cuối chiều hay nửa
khuya tôi vui hay buồn, đau khổ hay hạnh phúc?
Chứng kiến, nghe tin những người bạn
của mình lần lượt ra đi, dù ở đâu, phương trời nào tôi cũng rất chạnh lòng,
thương bạn, thương mình, đầy tâm trạng. Một kiếp người chẳng bao lâu sao đầy
nhọc nhằn, khổ lụy triền miên.
Tranh Picasso
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét