Thứ Ba, 22 tháng 1, 2013

chúc xuân

Chúc mọi người thân yêu bên cạnh tôi một mùa xuân vui vẻ, may mắn và an lành. Chúc cho tất cả mọi người trên thế giới này luôn hạnh phúc, chúc cho những người già bách niên giai lão, chúc cho mọi điều luôn tốt đẹp nhất. Tôi nguyện cầu mọi điều an lành may mắn đến những người thân yêu của tôi.

hài lòng

Đối với tôi  THÀNH CÔNG. là sự Cân bằng trong cuộc sống. Tôi tin rằng mình đã có một cuộc sống thực sự cân bằng, một cuộc sống mà ở đó bạn được hòa trộn cả 4 thế giới, đó là bước tiến kỳ diệu nhất trong cuộc đời mình:

1. Về mặt vật chất, có thể tôi chưa phải là người thực sự giàu có, tôi chưa có thu nhập cao, xe đẹp nhà đẹp nhưng tôi hài lòng với những gì mà tôi đang có. Tôi hoàn thành nhiệm vụ ở nơi làm việc và bắt đầu thể hiện được sự phát triển của mình trong công việc. niềm hạnh phúc lớn nhất của tôi là thường xuyên nhận được những lời khen tặng

2. Về mặt trí tuệ: Đây là năm mà những kiến thức thực sự đã "thấm" vào tôi, những năm trước khi học được những kiến thức mới, kỹ năng mới, đơn giản là tôi chỉ "biết" nhưng giờ đây thì những thứ đó đã thực sự đi vào đời sống của mình, nó là những gì tôi sống và trải nghiệm hằng ngày, tôi không còn bị "lý thuyết suông" nữa.

3. Về mặt tình cảm: Tôi có một gia đình hạnh phúc, không chỉ gia đình riêng của mình, mà cả hai bên "nội - ngoại", đó là nơi mà tình cảm anh chị em, bố mẹ, các cháu đều yêu thương lẫn nhau và quan trọng nhất là luôn biết chia sẻ và hy sinh. Nhờ có facebook mà tôi có rất nhiều bạn bè, mỗi ngày lướt "face" tôi có cảm giác thật tuyệt vời khi nhìn thấy những hình ảnh và đọc status của các bạn. Tôi không chỉ có những người bạn "ảo" mà tôi đã được gặp trực tiếp rất nhiều người bạn từ face. Tôi rất hạnh phúc vì điều này!

4. Về mặt tinh thần: Đó là một năm tôi sống thực sự có ý nghĩa, tôi đã có dịp chia sẻ và gặp gỡ rất nhiều người bạn, từ xa lạ đến thân thiết, họ đều nói với tôi rằng họ thực sự thay đổi, tìm được giá trị bản thân, luôn là chính mình mỗi khi chúng tôi gặp nhau. Họ là những sinh viên, viên chức, lãnh đạo các doanh nghiệp, cơ quan...

Mục tiêu của tôi là năm 2013 sẽ Cân bằng hơn nữa và tôi sẽ nâng mức tiêu chuẩn của mình lên một mức cao hơn.

Xin cảm ơn, cảm ơn!

gia đình

Tôi nhận ra rằng, giá trị quan trọng nhất của tôi chính là Gia Đình & Quê Hương, chính vì vậy tôi làm quyết định "điên rồ" đó để theo đuổi những giá trị của mình.

Tôi không biết định nghĩa gia đình là gì nhưng tôi nhớ lại hầu hết các quyết định đúng đắn cũng như sai lầm trong cuộc đời mình đều liên quan đến hai chữ "Gia Đình", động lực để giúp cho tôi sống, làm việc, vượt qua những thăng trầm của đời sống cũng là "Gia đình".

Còn đối với "Quê Hương", đó chính là Văn Hóa, theo tôi thì Văn Hóa chính là những gì thuộc về bạn, nó dẫn dắt bạn sống, điều khiển hành vi của bạn. Bạn sẽ cảm thấy không thoải mái, thậm chí cảm thấy đau khổ khi phải sống ở một gia đình, tổ chức, một vùng miền hay một quốc gia mà văn hóa của bạn không phù hợp với nơi đó. Hoặc là bạn phải thích nghi hoặc là bạn phải thay đổi. Tôi đã chọn con đường "Thay đổi" để được về với nơi phù hợp với Văn Hóa của mình, đó là nơi tôi được sinh ra và lớn lên, nơi mà nó đã gắn chặt vào tiềm thức của tôi.

Ước mơ

Nếu bạn không tự xây ước mơ của mình thì người khác sẽ thuê bạn xây ước mơ của họ

niềm tin

Giành được mục tiêu có thể sẽ rất mệt mỏi. Sẽ có lúc bạn muốn bỏ cuộc. Sẽ có lúc năng lượng trong bạn xẹp xuống như quả bóng xì hơi. Tuy nhiên, hãy nhìn về phía trước. Hãy tin vào bản thân, bạn sẽ có thêm quyết tâm và sức mạnh củng cố niềm tin đó.

đời

Dù đục, dù trong con sông vẫn chảy, Dù cao, dù thấp cây lá vẫn xanh, Dù kẻ phàm tục hay kẻ tu hành, Đều phải sống từ những điều rất nhỏ. Ta hay chê cuộc đời méo mó, Sao ta không tròn tự trong tâm? Đất ôm cho những hạt nảy mầm, Nhưng chồi tự vươn lên tìm ánh sáng. Nếu tất cả đường đời đều trơn láng, Thì chắc gì, ta nhận ra ta?

tu

Chúng ta sống trong lòng xã hội, nên mỗi cái xấu, mỗi cái dở của xã hội đều liên hệ, ảnh hưởng tới mình. Đừng nghĩ rằng miễn mình được phần mình thì thôi, còn ai khổ mặc họ. Phải nghĩ rằng, giúp cho người là giúp cho mình. Phải chia sớt nhau cho bớt khổ, để được vui. Làm các điều lành là sống với tâm đạo đức. Việc lành lớn, việc lành nhỏ nào,
mình cũng sẵn sàng làm, sẵn sàng giúp người. Đó là tu.

mục tiêu

Khi bạn đề ra những mục tiêu rõ ràng cho mình và bạn biết chính xác mình muốn gì, thì bạn sẽ hết kiên nhẫn với những việc làm không giúp ích gì cho mình. Bạn sẽ ít xem truyền hình hơn. Bạn sẽ ít nghe đài hơn. Bạn sẽ đọc báo nhanh. Bạn sẽ kén bạn bè và những sinh hoạt xã hội hơn. Bạn sẽ chỉ dành thời giờ cho những người mình thích, những người mà bạn có thể học hỏi và có ích cho mình. Nhưng, như một câu ngạn ngữ đã nói, “Nếu bạn không biết mình đang đi đâu, thì bất kỳ con đường nào cũng sẽ đưa bạn đến đó”.

Cây cao bóng cả.

Ngày xửa ngày xưa, có một cây táo rất to. Một cậu bé rất thích đến chơi với cây táo mỗi ngày. Nó leo lên ngọn cây hái táo ăn, ngủ trưa trong bóng râm. Nó yêu cây táo và cây cũng rất yêu nó. Thời gian trôi qua, cậu bé đã lớn và không còn đến chơi với cây táo mỗi ngày.
Một ngày nọ, cậu bé trở lại chỗ cây táo với vẻ mặt buồn rầu, cây táo reo to:
- Hãy đến chơi với ta.
- Cháu không còn là trẻ con, cháu chẳng thích chơi quanh gốc cây nữa. Cháu chỉ thích đồ chơi thôi và cháu đang cần tiền để mua chúng.
- Ta rất tiếc là không có tiền, nhưng cậu có thể hái tất cả táo của ta và đem bán. Rồi cậu sẽ có tiền.
Cậu bé rất mừng. Nó vặt tất cả táo trên cây và sung sướng bỏ đi. Cây táo lại buồn bã vì cậu bé chẳng quay lại nữa.
Một hôm, cậu bé – giờ đã là một chàng trai – trở lại và cây táo vui lắm:
- Hãy đến chơi với ta.
- Cháu không có thời gian để chơi. Cháu còn phải làm việc nuôi sống gia đình. Gia đình cháu đang cần một mái nhà để trú ngụ. Bác có giúp gì được cháu không?
- Ta xin lỗi, ta không có nhà. Nhưng cậu có thể chặt cành của ta để dựng nhà.
Và chàng trai chặt hết cành cây. Cây táo mừng lắm nhưng cậu bé vẫn chẳng quay lại. Cây táo lại cảm thấy cô đơn và buồn bã.
Một ngày hè nóng nực, chàng trai – bây giờ đã là người có tuổi – quay lại và cây táo vô cùng vui sướng.
- Hãy đến chơi với ta.
- Cháu đang buồn vì cảm thấy mình già đi. Cháu muốn đi chèo thuyền thư giãn một mình. Bác có thể cho cháu một cái thuyền không?
- Hãy dùng thân cây của ta để đóng thuyền. Rồi cậu chèo ra xa thật xa và sẽ thấy thanh thản.
Chàng trai chặt thân cây làm thuyền. Cậu chèo thuyền đi.
Nhiều năm sau, chàng trai quay lại.
- Xin lỗi, con trai của ta. Nhưng ta chẳng còn gì cho cậu nữa. Không còn táo.
- Cháu có còn răng nữa đâu mà ăn.
- Ta cũng chẳng còn cành cho cậu leo trèo.
- Cháu đã quá già rồi để mà leo trèo.
- Ta thật sự chẳng giúp gì cho cậu được nữa. Cái duy nhất còn lại là bộ rễ đang chết dần mòn của ta – cây táo nói trong nước mắt.
- Cháu chẳng cần gì nhiều, chỉ cần một chỗ ngồi nghỉ. Cháu đã quá mệt mỏi sau những năm đã qua.
- Ôi, thế thì cái gốc cây già cỗi này là một nơi rất tốt cho cậu ngồi dựa vào và nghỉ ngơi. Hãy đến đây với ta.
Chàng trai ngồi xuống và cây táo mừng rơi nước mắt.
Đây là câu chuyện của tất cả chúng ta. Cây táo là cha mẹ chúng ta. Khi chúng ta còn trẻ, ta thích chơi với cha mẹ. Khi lớn lên, chúng ta bỏ họ mà đi và chỉ quay trở về khi ta cần họ giúp đỡ. Bất kể khi nào cha mẹ vẫn luôn sẵn sàng nâng đỡ chúng ta để ta được hạnh phúc. Ta phải sống sao cho trọn đạo làm con.

Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

Thư tình tuổi 90


Anh ngồi bấu tay vào thành giường nhìn ra ngoài trời. Hình như mưa. Mắt anh mấy ngày nay thấy nắng loà nhoà lại tưởng mưa, thấy mưa thì nhìn như đang nắng xuống. Thằng chắt nội nói, mắt cụ nhìn không rõ nữa, cụ đi đâu để cháu dắt. Nó nói thật em nhỉ, nhưng mình cần gì nó dắt, ví thử có em đến ngoài ngõ kia, anh nhìn thấy rõ mồn một. 

Anh vẫn khoẻ. Mỗi ngày các cháu nó cho ăn năm bữa, mỗi bữa một bát cháo đã nát nhừ. Anh chỉ dám viết thư cho em mà không dám gọi điện vì tiếng của anh nói em chỉ có thể nghe như tiếng rừng phi lao xào xạc.

 Sáng nào anh cũng đi thể dục, đi từ mép giường ra tới bậc cửa sổ, vị chi là bốn bước. Bốn bước mà đi mất hai giờ, mồ hôi đổ vã ra, sảng khoái ghê!

 Nay con cháu đông rồi, anh không phải đánh máy như ngày xửa ngày xưa nữa, các cháu giúp ông. Nhưng khi viết thư cho em, anh phải tự đánh máy lấy. Thư này anh viết từ mùa hè, giữa hè, đến đúng mùa đông thì xong, mỗi ngày anh viết quần quật được hai dòng. Ngày nào viết đến ba dòng thì phải truyền một lọ đạm. 

  Nhớ cách đây chừng 50 năm em nhỉ, chúng mình chạy ào ào trên bãi biển. Em thì lúc nào cũng hét lên: Thích quá cơ! Còn anh thì chạy theo sau nhìn em, thấy đôi chân em trắng loáng trong ánh chiều hoàng hôn ở bãi biển mà nhớ mãi. Giờ vẫn nhớ đấy. Hôm rồi, nhớ em quá bảo đứa cháu nó đưa ra biển. Định nhấc chân bước, định hổn hển nhắc lại lời em nói, thích quá cơ, nhưng suýt nữa người anh đổ chúi xuống vì gió biển thổi. 

  Nhận được tin em đã hết ốm, đã ăn được mỗi bữa năm thìa cháo bột mà mừng quá. Ăn năm thìa là tốt rồi, ăn nhiều quá không nên em ạ. Anh khoẻ thế này mà chỉ ăn bốn thìa thôi là thấy no căng. Nhớ ngày xửa ngày xưa vẫn thích ăn cơm nguội với nước cá kho. Vừa rồi, tự dưng thèm cơm nguội cá kho, ăn một chút thôi mà miệng anh như ăn phải đá hộc, đau tê tái. 

  Anh nhắc nhé, nếu ngoài trời có gió là em không được ra ngoài. Hôm qua, mấy đứa cháu bảo ông ơi, ra sân hóng mát, gió nồm mát lắm ông ạ. Theo chân nó vừa ra tới sân, ngọn gió nồm suýt thổi anh bay lên nóc nhà, may có hai thằng cháu giữ chặt. 

  Sắp tới ngày sinh nhật em nhỉ? Thế là em đã tròn tuổi 80. Hôm đó anh sẽ cố gắng điện thoại. Nhưng anh nói trước, nếu em nghe tiếng xào xào tức là anh nói rằng em đấy hả. Khi nghe tiếng thùm thùm tức là anh đang chúc em sinh nhật vui vẻ. Đến khi nghe tiếng phù phù nhiều lần là anh đang hôn em. 

 Nhớ hồi ấy, anh đưa hai tay lên nhấc bổng em quay mấy vòng giữa trời, em cười rất to. Giờ anh nhìn lại đôi tay mình, hình như tay ai, nhìn rất tội. Hôm qua anh cố nhấc con búp bê bé tý lên cao mà nghe tiếng xương cốt kêu răng rắc, sợ quá nên thôi. 

Em ngủ ngon không ? Anh chợp mắt từ chập tối. đến khoảng 9 giờ là dậy, ngồi, nhìn ra trời đêm. Mấy đứa cháu nói ông ngủ ít quá. Anh bảo, thì đến khi ông ra đi, xuống đất, ông ngủ cả ngày lo gì. 

 Thỉnh thoảng, anh vẫn mở máy tính, xem lại mấy bài viết trên blog hồi ấy, thấy rất vui. Chắc giờ mấy ông, mấy bà blogger cũng không còn mấy ai nữa, lâu chẳng thấy ai vào blog nữa. Lũ cháu hỏi, ông ơi, blog là gì. Chúng nó bây giờ chẳng có blog. Ngồi bô đi ị mà vẫn có màn hình máy tính ở miệng bô, thích thật. Thời buổi giờ hiện đại quá, mình chẳng biết gì. Nhà anh, có cái máy giặt, con cháu nó đi làm, điều khiển từ xa, điều khiển cả rôbốt. Anh ngồi, rôbốt nó đến, nó cởi áo anh ra, nó gội đầu cho anh, tắm táp, rồi còn mang áo quần đi giặt. Lũ trẻ bây giờ yêu nhau cũng nhờ rôbốt làm hộ. Máy chữ không cần đánh, muốn viết gì, chỉ cần đọc là máy tính tự gõ chữ. Nhưng tiếng anh phì phèo quá nên máy chữ nó đánh sai hết cả. Ai đời anhviết, em ơi, anh nhớ em lắm nhưng vì miệng anh móm mém phì phò nên máy nó nghe không rõ, nó đánh thành: Phem phơi, phanh phớ phem phắm. Thế mới bực! 

 Anh không muốn gọi em là bà. Cứ gọi nhau bằng anh, bằng em thế nghe ngọt ngào. Hai ngày nữa anh tròn 90 tuổi. Anh đợi thư em. Mà nếu không gửi được thư thì bảo rôbốt nó mang thư đến cho anh em nhé. 

Anh dừng bút. 

PS - Thằ ng chắt nội đang mang chén cháo bột đến để cho anh ăn. Chúc em ngủ ngon nhé. Nhớ đừng ra gió!  
Êu em !!!!! 

Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2013

hạnh phúc

Hạnh phúc là khi cho đi mà không cần nhận lại

♥ Hạnh phúc là khi nhìn lại có 1 người đợi phía sau

♥ Hạnh phúc là khi thương đau có bờ vai ai che chở

♥ Hạnh phúc là khi lầm lỡ có 1 người chịu thứ tha

♥ Hạnh phúc là khi chia xa mà lòng gần nhau mãi

♥ Hạnh phúc là khi nhẫn nại chờ ai đó chịu sửa sai!

Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2013

Ý nghĩa của từ: [ HÚT THUỐC ] là:


H : Hôi miệng
U : Uổng tiền
T : Thiếu văn hóa
T : Tổn thọ
H : Ho hen
U : Ung thư phổi
Ố : Ốm yếu
C : Chết sớm

Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

Cuộc sống cũng giống như...đi xe đạp





1. Cũng giống như đi xe đạp, điều quan trọng nhất là bạn luôn phải giữ được thăng bằng. Để giữ được thăng bằng, bạn phải giữ mình không ngừng vận động.

2. Cũng giống như cuộc sống, nếu bạn mong trèo lên xe là đi được ngay, nếu bạn muốn ngay lúc vừa biết đi xe đã chinh phục một quãng đường xa, bạn sẽ bị ngã.

3. Bắt đầu tập đi xe đạp, bạn hay bị ngã, nhưng đó là kinh nghiệm để bạn thực sự sẵn sàng cho mỗi chuyến đi. Cuộc sống cũng như vậy, là một chuỗi những bài học từ sai lầm. Bạn lớn lên trong cuộc sống từ những trải nghiệm thực tiễn đó.

4. Nếu bạn cứ mãi nhìn xuống đất hay sau lưng thay vì nhìn về phía trước khi đi xe đạp, bạn sẽ đánh mất sự thăng bằng và ngã.

Có những khoảnh khắc bạn tự đắm chìm trong một thế giới huyễn hoặc của riêng bạn, đánh mất sự liên hệ với cuộc sống. Không nên chỉ nhìn vào mơ ước xa xăm của bạn hay nhìn về quá khứ, hãy dành phần lớn sự chú ý của mình vào hiện tại và những điều trước mắt, bạn mới thực sự vững vàng.

5. Khi con đường có những khúc quanh, bạn phải lái xe theo khúc quanh đó. Còn nếu bạn nhất định, kiên quyết giữ tay lái thẳng, bạn sẽ đi theo một con đường khác và đánh mất con đường định đi.

Cuộc sống đôi khi cũng bắt bạn đi theo những con đường cong và đôi khi xuất hiện những ngã rẽ bất ngờ, đòi hỏi bạn phải lựa chọn. Bạn có thể vẫn kiên định đi theo con đường của mình hoặc đi vào ngã rẽ. Và nếu bi kịch xảy ra, hãy chấp nhận những tổn thương và tin rằng số phận luôn có những kế hoạch lớn cho một kết thúc tốt đẹp ở cuối con đường.

6. Chiếc xe đạp sẽ giúp bạn đến nơi mà bạn cần đến đã được hoạch định bằng công sức bạn bỏ ra đạp nó. Nó chỉ là công cụ, không phải là kết quả.

Cũng giống như cuộc sống, sống thăng bằng rất quan trọng, nhưng đó không phải là mục đích của cuộc sống mà chỉ là cách để bạn đạt được mục đích của mình. Số phận không phải là bất biến, nếu bạn biết sử dụng chiếc xe đạp của mình thật tốt, bạn sẽ đi xa trong cuộc sống.

7. Sau khi thành thạo và hiểu biết với việc điều khiển xe đạp, bạn có thể đi theo cách của riêng mình, thậm chí chỉ cần một bánh xe. Cũng giống như bạn thực sự hiểu cuộc sống, hiểu mình là ai, mình có thể làm được gì, mình đang cần điều gì, bạn có thể làm nên những điều kì diệu theo cách của riêng bạn.

8. Đi xe đạp sẽ cho bạn thể chất khỏe mạnh. Khi đạp xe lên đỉnh dốc, nó cần bạn nỗ lực hết mình. Nhưng khi bạn đã lên tới đỉnh và đi xuống, bạn sẽ thấy nhẹ nhàng, hứng khởi. Cơ thể dẻo dai giúp bạn chinh phục bất cứ đỉnh cao nào.

9. Điều cuối cùng là bạn không thể đi xe đạp mãi mãi. Một vài người ước rằng họ có thể sống mãi mãi. Thậm chí một vài người tin vào điều đó. Nhưng giống như đi xe đạp ra ngoài, rồi sẽ có lúc bạn cần nghỉ ngơi và trở về nhà. Quan trọng là bạn thích thú với việc đi xe và nó đưa bạn đến nơi bạn cần đến.

Thứ Ba, 15 tháng 1, 2013

CHỮ TÂM TRONG CUỘC SỐNG



Tâm phải RỘNG để DUNG NẠP NGƯỜI TÀI
Tâm phải LỚN để THA THỨ KHOAN DUNG
Tâm phải VỮNG để KIÊN ĐỊNH LẬP TRƯỜNG
Tâm phải SÁNG để PHÂN BIỆT TÀ CHÁNH
Tâm phải RỖNG để AN NHÀN TỰ TẠI

Thứ Năm, 10 tháng 1, 2013

5 đặc điểm của người phụ nữ hoàn hảo





1. Một cá tính mạnh

Phụ nữ thường được xem là phái yếu. Mặc dù điều đó không còn thức thời nữa, song nó vẫn ở trong tâm trí của hàng triệu người trên khắp thế giới. Một đặc điểm của người phụ nữ hoàn hảo là cô ấy không đi theo tư tưởng cũ này, mà có cá tính mạnh và quan điểm chắc chắn về cuộc sống, trở thành nguồn cảm hứng của người khác.
2. Nhân cách tốt

Nhân cách tốt là một trong những đặc điểm tạo nên người phụ nữ hoàn hảo, và thường khó để xây dựng trong thời gian ngắn. Nhân cách tốt là tổng hòa của sự lương thiện, đáng tin cậy, nhân nghĩa, giàu tình người và hơn thế nữa. Nó là sự pha trộn của những đặc tính giúp cho người phụ nữ vững vàng ngay trong những tình huống nhạy cảm nhất.

3. Độc lập trong cuộc sống

Thời kỳ mà những người phụ nữ hoàn hảo đơn giản chỉ là bà nội trợ đã qua đi. Thế kỷ 21 định nghĩa về người phụ nữ hoàn hảo nghĩa là cô ấy tự lập, tự tin, có thể tự chủ về tài chính cũng như tình cảm. Sau cùng, người phụ nữ hoàn hảo phải là người có thể tự chăm lo cho mình trong mọi tình huống chứ!

4. Bản năng làm mẹ

Đó là đặc tính mà Bà Mẹ thiên nhiên nhắm tới. Một trong những đặc điểm của người phụ nữ hoàn hảo là có những bản năng làm mẹ, bất kể cô ấy hiện đại, tự chủ về kinh tế hay bận rộn ra sao. Bản năng làm mẹ đòi hỏi bạn có nhiều việc phải làm hơn là việc chỉ biết đẻ con. Bản năng làm mẹ là tất cả những thứ liên quan đến việc chăm sóc gia đình, người thân yêu.

5. Vẻ đẹp nội tâm

Có bề ngoài xinh xắn hay dáng vẻ cân đối đôi khi không phải là ghê gớm. Bộ gene đóng vai trò quan trọng trong việc một cô gái trông như thế nào. Nhưng điều quan trọng hơn, đôi khi là quan trọng nhất để tạo ra một cô gái hoàn hảo, đó là vẻ đẹp nội tâm. Để có được vẻ đẹp đó, bạn cần loại bỏ lòng kiêu ngạo và cái tôi quá lớn của mình.

Ấm áp

Ấm áp không phải khi ngồi bên đống lửa, mà là bên cạnh người bạn thương yêu.
- Ấm áp không phải khi bạn đội chiếc mũ len, mà là khi đầu bạn dựa vào một bờ vai tin cậy.
- Ấm áp không phải khi bạn dùng hai tay xuýt xoa, mà là khi tay ai kia khẽ nắm lấy bàn tay bạn.
- Ấm áp không phải khi bạn nói “ấm quá”, mà là khi có người thì thầm với bạn: “Có lạnh không?”.
- Ấm áp chưa hẳn là khi bạn ôm ai đó thật chặt, mà là khi ai đó khoác vai bạn thật khẽ.

Và ấm áp là khi mùa thu qua, cái lạnh ùa về, có một ai đó khẽ thì thầm vào tai bạn: “Chúc bạn một Mùa Noel hạnh phúc!"

Thứ Tư, 9 tháng 1, 2013

Tuần lễ khen vợ




Người ta kể rằng, có một gã chiếm được hàng trăm trái tim phụ nữ và sau đó chiếm đoạt luôn cả tài sản của họ nên cuối cùng phải vào tù. Một nhà tâm lý tò mò đến tận nơi xem hắn có bí quyết gì. Ông ta bất ngờ vì đó là một gã đã luống tuổi, hình thức bình thường, duy chỉ có cái miệng rất duyên.
Ông hỏi: "Làm thế nào anh chinh phục được nhiều phụ nữ như vậy?". Hắn trả lời cụt lủn: "Có gì đâu. Cứ khen nhiều vào".
Nhà tâm lý nổi tiếng người Mỹ, Dale Carnegie thường đi giảng ở các lớp học làm vợ, làm chồng. Một hôm, sau bài giảng về nghệ thuật làm chồng, ông ra bài tập cho học viên về nhà làm.  
Ông yêu cầu tất cả đàn ông thực hiện một “Tuần lễ khen vợ”, ngày nào cũng khen từ sáng đến tối.  
Ông cam đoan sẽ thấy hiệu quả ngay. Học viên chẳng mấy người tin. Có người còn nghĩ là ông nói đùa, nhưng số đông vẫn thử “làm bài tập” xem sao và kết quả thật bất ngờ.
Một anh vừa ngủ dậy, nhớ đến bài tập, nói luôn:
“Nằm cạnh em sướng thật, mùa đông thì ấm, mùa hè thì mát”. Vợ tát yêu một cái. Vợ tập thể dục xong, chồng lại khen: “Hồi này trông thần sắc em rất tốt!”. Vợ càng ngạc nhiên vì chưa bao giờ thấy chồng để ý đến mình. Lúc dọn món ăn sáng ra, anh ta lại xoa hai bàn tay: “Chà, em làm món gì trông ngon thế!”. Vợ sung sướng nguýt yêu chồng một cái nữa. Ăn xong lại khen: “Anh thấy đi ăn sáng ở đâu cũng chẳng bằng em làm!”.
Trước khi đi làm, ngắm vợ một phút, anh lại thốt lên: “Em mặc bộ này trông quá được!”.
Không ngờ chỉ trong vòng một tiếng, mới khen có mấy câu mà chưa bao giờ anh ta thấy trên gương mặt vợ lại có những nét hạnh phúc ngời ngời đến thế. Ra đến cửa anh còn quay lại: “Anh đi nhá. Em rất tuyệt”.  
Hết tuần, có học viên báo cáo với thầy là chỉ sau một “tuần lễ khen”, anh ta được hưởng hạnh phúc hơn 10 năm chung sống cộng lại.
 Nhưng có một thứ, người vợ nào cũng khao khát thì họ lại quên. Đó là lời khen.
Tuy nhiên, nếu vợ đẹp thì khen đẹp, nếu quần áo đẹp thì khen quần áo, nếu ngoại hình không đẹp thì khen công dung ngôn hạnh... miễn sao phải chân thật. Khen bừa lỡ thành mỉa mai thì sẽ tác dụng ngược đấy.
Ai cũng biết “đàn ông yêu bằng mắt, đàn bà yêu bằng tai”...
Có anh... còn "dẻo mỏ”: "Em hút hồn anh ngay từ lần đầu mới gặp. Đôi mắt em sao mà sâu thăm thẳm"...
Đàn ông Việt thường "quên" nịnh vợ..???


Đi ngược



*Nói đến đi xuôi tức là chạy theo kiến thức và kinh nghiệm, còn nói đi ngược là TỪ CHỐI KIẾN THỨC VÀ KINH NGHIỆM*

Ví dụ như người anh hay người chị của mình có tính khí rất ngang bướng, dù mình đã góp ý mãi nhưng họ không sửa. Bây giờ mình làm theo đường lối khác, không góp ý, không sửa mà làm ngược lại là chấp nhận sự ngược ngạo đó, rồi khen họ. Tức là mình ứng xử theo phương pháp hoàn toàn ngược lại thì tình thế sẽ khác đi. Dĩ nhiên, cái đầu của con người không thể thay đổi một cách nhanh chóng được mà phải đổi từng ngày, từng ngày, tháng qua tháng, rồi thành thói quen. Và đầu óc con người là một vấn đề vô cùng gian nan. Chỉ người nào có đầu óc minh triết mới có thể sống hạnh phúc được, còn người không có khả năng minh triết thì không sống hạnh phúc được.

*Nói đến đi ngược tức là KHÔNG BÁM VÀO BÊN NGOÀI*

Ví dụ bây giờ nghe một câu nói của người khác mình thấy rất khó chịu, đó là theo lối cũ bình thường. Theo lối ngược lại là cũng nghe một câu như vậy nhưng mình cảm thấy rất dễ chịu, mình nghe họ nói sao dễ thương quá. Đây chính là một phương pháp, một kĩ thuật để luyện cái đầu chạy ngược chứ không phải họ nói dễ thương.
Ví dụ như trước đây quý vị vào văn phòng làm việc mà người ta chửi, lườm nguýt, quý vị thấy khó chịu quá trời quá đất nhưng vẫn phải làm chung. Bây giờ quý vị tập ngược, tức là vào văn phòng nghe họ chửi, lườm nguýt thì cảm thấy trong lòng vui. Hôm nào họ bệnh mà không chửi thì cảm thấy trong văn phòng buồn.

*KHÔNG THỂ LUẬN ĐÚNG HAY SAI*

Quý vị cần chú ý, nội dung ở đây tôi không nói đến đúng hay sai nên đừng bàn đến đúng hay sai trong chuyện này. Tôi đang nhấn mạnh ở đây là phải tập thói quen ngược cho cái đầu. Do đó, không thể luận đúng hay sai được. Nếu luận đúng hay sai thì lại tiếp tục đi theo đường xuôi, chứ không phải đi theo đường ngược. Khi quý vị tập theo đường ngược như vậy thì tự nhiên sẽ khám phá hạnh phúc và khám phá màu nhiệm. Chính kết quả của việc tập cho đầu óc đi ngược sẽ trả lời cho quý vị đúng hay sai.

*DÙNG NHỮNG TRƯỜNG HỢP LÀM MÌNH KHÓ CHỊU ĐỂ TẬP TRƯỚC*

Có lẽ quý vị cũng đã tập nhiều rồi, tập lấy đắng làm ngọt, từ thèm ngọt tập thèm đắng… Đó chính là phương pháp ngược. Thông thường khi quý vị nghĩ tới gì đó mà thấy đúng thì bây giờ tập nghĩ ngược lại. Cách tập này làm cho cái trớn của cái đi xuôi ngày xưa giảm tốc độ lại. Ví dụ, thay vì suy nghĩ và đánh giá việc này, việc kia hay đánh giá người này, người kia thì bây giờ thôi, mình không làm vậy mà làm khác. Bởi vì, khi mình suy nghĩ và đánh giá thì hậu quả có rất nhiều chuyện mà mình không biết được. Nhiều khi họ tốt lúc đầu mà xấu lúc sau hay xấu lúc đầu nhưng lại tốt lúc sau… Nếu mình đánh giá hoài thì kết cuộc là đầu óc mình ít khi được bình yên. Như vậy, một là mình có thể tập cố gắng tìm lí do để thông cảm, hai là tập giống như người xa lạ và khi gặp thì tập ngoại giao. Quý vị nên dùng những trường hợp làm mình khó chịu để tập phương pháp ngược này thì dễ thấy hơn.
Còn trong tiếp xúc hằng ngày với người này, người kia, có một số trường hợp mình thấy rất dễ chịu, rất quyến luyến. Với trường hợp như vậy thì quý vị cũng phải tập. Tức là cái gì làm mình quyến luyến, dễ mến và bị lôi cuốn thì cũng phải tập ngược lại. Bởi vì sự quyến luyến và dễ mễn đó cũng có thể dẫn đến thảm họa mà mình không thể biết lúc nào.

*TẬP ĐI NGƯỢC VỚI NGAY CẢ NHỮNG TRƯỜNG HỢP CHO MÌNH DỄ CHỊU*

Trong cuộc sống có hai vấn đề, một là mình thấy rất bực bội và khó chịu, hai là mình cảm thấy rất dễ chịu và bị lôi cuốn. Tức là một bên mình có cảm giác là rất khó chịu và muốn tránh, còn một bên mình thấy rất dễ chịu và bị lôi cuốn. Hai cái này đều có tác dụng xấu, nguy hiểm như nhau. Tác dụng của cảm giác khó chịu và nó khiến mình muốn xa lánh thì hậu quả ít hơn là cảm giác dễ chịu, quyến luyến và mình muốn đi theo. Tức là còn ngọt chừng nào, hấp dẫn chừng nào thì sự nguy hiểm càng lớn chừng ấy. Còn cái kia chẳng qua chỉ là bực bội và khó chịu thôi nhưng ít có nguy hiểm. Do đó, quý vị phải tập đi ngược cả hai tình huống đó, chứ không phải chỉ một tình huống khó chịu.

Qua đó chúng ta thấy, phải có những sự phản diện trở lại thì mới thấy được chính mình. Nếu không có sự phản diện như vậy thì quý vị không thể phát huy được nội lực và trí tuệ. Cho nên, hành giả Minh Triết thường gặp những sự đối đầu rất ghê gớm và rất khó chịu. Tuy nhiên, PHẢI CÓ NGHỊCH CẢNH THƯỜNG XUYÊN NHƯ VẬY THÌ MÌNH MỚI CÓ THỂ BƯỚC QUA, VƯỢT QUA ĐƯỢC VÀ MỚI TRƯỞNG THÀNH LÊN ĐƯỢC. Còn nếu không có nghịch cảnh thì mình không trưởng thành được mà chỉ đứng một chỗ nên không sáng tạo được. Tóm lại, quý vị phải vượt qua những vấn nạn thì trí tuệ, cái tốt cho chính mình và cho người khác mới ra được. Do đó, quý vị đừng sợ nghịch cảnh. Người cứ sợ nghịch cảnh mãi thì rất yếu đuối và không có bản lĩnh, không làm việc lớn lao được!
Hình thức đi ngược là một cách giúp trí tuệ phát triển rất mạnh và thường xuyên mới. Do đó trước cả hai hiện tượng khó chịu và dễ chịu, chúng ta đều phải đi ngược hết chứ không phải chỉ tập đối với hiện tượng khó chịu. Tình huống chúng ta bị lôi cuốn, dễ chịu bởi lời nói, âm điệu, cảm xúc hay cảm giác cũng là cơ hội để chúng ta tập đi ngược lại. Chẳng hạn chúng ta đã quen nghe êm tai thì bây giờ tập nghịch. Và phương pháp đi ngược này rất có lợi, quý vị có tập thử mới thấy được. Một trong những cái lợi là quý vị hoàn toàn kiểm soát được cái đầu, cảm xúc và cảm giác. Cứ tập một thời gian thì quý vị sẽ biết hay như thế nào!

*ĐỪNG SỢ NGHỊCH CẢNH, ĐÓ LÀ CƠ HỘI ĐỂ TẬP*

Nếu một người ra làm lãnh đạo một tổ chức mà chấp nhận 51% ủng hộ, còn 49% không ủng hộ thì người này sẽ làm được việc. Còn người nào chấp nhận 99% ủng hộ thì người này không bao giờ làm được việc lớn vì người ấy không đủ phong độ chịu đựng. Cho nên, có gian khổ nhiều, khóc nhiều thì mới như cá được muối mặn không ươn. Đừng sợ điều nghịch xảy ra mà hãy tập thói quen sống với cái nghịch thì mình mới cứng cáp và rất vững vàng. Mình có cứng cáp, vững vàng thì người khác mới dám tin và dựa vào, còn không thì họ đâu dám dựa vào vì nếu dựa vào chắc họ ngã luôn.

Thành ra nếu mình không đụng độ ở cuộc đời thì không thấy được sức mạnh của mình ở chỗ nào. Quý vị phải động vào mới thấy, mới biết được. Cũng như khi học lí thuyết thì chúng ta thấy dễ, nhưng khi động vào thực tế thì mới khó. Do đó, người đã và đang gánh chịu nỗi khổ đau cùng cực thấy con đường Thiền Minh Triết học rất có giá trị vì họ thấm rất nhanh. Môi trường giáo dục này giống như là một trường huấn luyện mà học sinh vào học đã và đang nếm trải sự đau đớn của cuộc đời. Khi vào học, họ sẽ vượt qua và tiếp tục tiến lên chiến đấu và hưởng thụ cuộc sống trong sự chiến đấu tự tại, luôn luôn đối mặt với cuộc đời một cách tự tại.

*Đón nhận hạnh phúc của sự luyện tập nhuần nhuyễn*

Con người Minh Triết giống như phản ánh một cách ngược lại: hữu tình nhưng vô tình và trong vô tình có hữu tình; lạnh lùng nhưng lại nồng ấm, tức là nồng ấm trong tình trạng không bị lôi cuốn; mềm dẻo nhưng cứng cỏi, bền bỉ; rất thản nhiên và không biểu lộ điều gì nhưng rất hoàn hảo…

Tôi đưa ra một ví dụ nữa để quý vị đón nhận hạnh phúc của sự đi ngược. Hằng ngày, mình có những cử chỉ, lời nói ngọt ngào thì bây giờ tập ngược lại, tức là gần giống như lạnh nhạt trở lại. Có thể quý vị nghe thấy không hợp lí, mà thậm chí giống như làm đau người khác nhưng không phải như vậy. Quý vị cứ làm thử rồi sẽ thấy kết quả tốt đẹp như thế nào!

Còn trường hợp nếu quý vị thấy mình ứng xử còn chưa ngọt ngào và còn thô kệch, nào la, nào mắng thì quý vị lại tập ngọt ngào. Trong cuộc sống, nhiều người cần thể hiện là một con người cứng rắn để chiến đấu và tồn tại với cuộc đời. Cách thể hiện như vậy lâu ngày đã trở thành thói quen. Về nhà người ta làm y như vậy – không nói ngọt được, không dịu dàng được, không cười nhẹ nhàng một cách thoải mái, hồn nhiên được – nên người nhà phải gánh chịu hết. Thành ra, quý vị phải tập ngược lại cách cư xử của ngày xưa thì mới có thể thay đổi được, thói quen cũ mới tan rã dần và vỡ dần, vỡ dần… Nếu mình cứ cười mãi suốt ngày thì tập bớt cười, còn nếu cứ ngậm miệng và gầm gừ suốt ngày thì lại tập cười.

Tóm lại là, bây giờ cái gì quý vị cũng phải tập ngược lại để đầu óc và cơ thể bắt đầu nhuyễn theo sự ngược dòng này.
Tuy nhiên, quý vị tập lạnh nhạt với ai đó theo kiểu không bị xúc cảm dẫn đi, chứ không phải cắt đứt. Mình không thể cắt đứt hoàn toàn được mà mình tập ngược ở một mức độ vừa phải, với một tốc độ vừa phải. Và GIỌNG NÓI CỦA MÌNH CŨNG PHẢI TẬP, CŨNG PHẢI ĐỂ Ý. Tức là giọng nói của mình bây giờ thế nào thì tập ngược lại một chút. NHỜ CHUYỆN TẬP NGƯỢC NÀY MÀ KHÔNG GIAN TỈNH THỨC CỦA QUÝ VỊ ĐƯỢC BỪNG SÁNG VÀ MỞ DẦN RA. Khi quý vị đã tập nhuyễn và thành thói quen rồi thì tùy duyên ứng xử, chứ không phải ứng xử theo kiểu tập. Và khi tập ngược như vậy rồi, quý vị sẽ sống rất phù hợp với quy luật của tạo hóa, nên cứ tùy duyên ứng xử.
Quý vị cũng thấy, người miền Trung tập nói tiếng miền Bắc, hay người miền Nam tập nói tiếng miền Bắc thì rất khó. Bởi vì cái miệng của mình cứng nên bây giờ phải tập: Người miền Nam tập nói tiếng miền Bắc, miền Trung tập nói tiếng miền Nam… Quý vị tập như vậy để lưỡi mềm trở lại, nếu không tập thì lưỡi bị cứng lại và khi nói thì cứ theo tiếng địa phương thôi. Còn nếu đã tập cho cơ bắp của cái miệng, cái lưỡi nhuyễn rồi thì mình nói tiếng nào cũng được. Nói chung là âm điệu giọng nói của quý vị sẽ nhẹ hơn.

Tập ngược như vậy để càng ngày quý vị sẽ càng tỏa ra năng lực riêng. Đó không phải là mình tự cao. Mỗi người đều có năng lực, có giá trị rất ghê gớm nằm chính trong cái đầu. Đừng đánh mất giá trị này!

Quý vị thấy ông Stephen Hawking - nhà vật lý người Anh, hiện nay đang ở bệnh viện, là một người tàn tật và ngồi trên xe lăn nhưng lại là một nhà vật lí vĩ đại đã khám phá ra lỗ đen của vũ trụ. Như vậy, sức mạnh của con người nằm trong cái đầu chứ không phải nằm ở chỗ khác. Một con người mạnh là con người tìm mọi cách để kích hoạt cái đầu. Có nhiều người thay vì tìm cách kích hoạt cái đầu lại tìm cách kích hoạt cái miệng, xúc cảm, cảm giác để sung sướng hay kích hoạt cái vị thèm lên.

*Điều chỉnh cái đầu như thế nào để thật sự được hạnh phúc*

NẾU CHỌN PHÁT TRIỂN CÁI ĐẦU LÀ MỤC TIÊU TỐI THƯỢNG THÌ CẢNH NÀO CŨNG LÀ CẢNH TỐT, TỨC LÀ NGHỊCH CẢNH VÀ THUẬN CẢNH ĐỀU TỐT VÀ BÌNH ĐẲNG NGANG NHAU. Thành ra người già, người trẻ, người tàn tật hay người bình thường có vấn đề thì chính là ở cái đầu. Không phải theo tôn giáo nào, không phải thờ ai, không phải tu pháp gì thì mới được hạnh phúc. Vấn đề là phải điều chỉnh cái đầu như thế nào để thật sự được hạnh phúc. Quý vị phải rõ như vậy!

Qua đó, tôi cũng nói luôn với quý vị là không hề có thiên đàng ngoài thế giới này, mà cũng chẳng bao giờ có địa ngục dưới mặt đất này. Người ta dùng khái niệm thiên đàng và địa ngục vì họ có lí do của họ. Ở một số tôn giáo, một mặt người ta dùng "thiên đàng" để khuyến khích và khen thưởng nhưng một mặt người ta dùng "địa ngục" để răn đe. Đây là đường lối giáo dục của họ, chứ không phải thiên đàng và địa ngục có hay không có. Và đây thuộc về một nghệ thuật giáo dục. Thậm chí, người ta còn dùng những lời lẽ nguyền rủa rất mạnh, mà có thể người đàng hoàng nghe không được. Nhưng đó là một biện pháp giáo dục nên không thể nói tốt hay xấu.

Duy Tuệ